Nếu hình tải CHẬM hoặc NHIỀU QUẢNG CÁO có thể ĐĂNG KÝ TÀI KHOẢN VIP để xem NHANH HƠN và KHÔNG có quảng cáo!

Bạn Giường Bất Đắc Dĩ - Chap 45

 

 

Tắt điện thoại, Nhậm Lăng cũng không nói gì nữa. 

 

Chỉ một cuộc điện thoại đã là câu trả lời cho tất cả rồi. Hai người họ thực sự đã không còn gì cản trở, bây giờ chỉ cần đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học là ổn. 

 

Anh lại cúi đầu với ông Ôn, vẻ mặt có chút hài hước. “Nếu không còn việc gì, con xin phép đi làm việc, thưa bố.” 

 

Nói rồi không đợi ông kịp phản ứng, Nhậm Lăng đã biến khỏi căn phòng. 

 

Việc đã đến nước này rồi, còn liêm sỉ cái gì nữa! 

 

Ôn Thành đứng ngây người một lúc, bỗng chốc bật cười thành tiếng. Được rồi được rồi, sau này ông không phải lo lắng cho đứa con gái ngốc của mình nữa. 

 

Nhậm Lăng trở về phòng làm việc, cả người ngồi nhoài ra ghế, tiện tay cởi bỏ hai chiếc cúc áo trước ngực. 

 

Một chàng trai trẻ đi vào, trên tay còn cầm cốc cafe nóng thơm phức. 

 

“Thầy uống cafe ạ.” 

 

“Cảm ơn.” 

 

Cậu học trò đặt cốc cafe lên bàn, e dè nhìn anh. Hiếm khi thấy thầy niềm nở như thế, cậu tự dưng lại thấy có gì đó không đúng lắm. Bình thường nếu không nói chuyện thì người lúc nào cũng mang theo khí lạnh, còn này là cả vùng trời nở hoa. 

 

“Thầy vừa đi công tác về có gì vui sao ạ?” 

 

Nhậm Lăng đưa cốc cafe lên miệng nhấp một ngụm, liếc nhìn sơ cậu rồi gật đầu. “Có.” 

 

“Chuyện gì vui thế thầy?” 

 

“Xem ra một tháng tôi không có ở đây, cậu cũng rảnh rỗi quá rồi nhỉ? Có cần tôi giao thêm việc không?” 

 

“Ơ không ạ, xin lỗi thầy em đi làm việc ngay.” 

 

Chàng trai trẻ cuống quýt lắc đầu, cũng không dám nán lại thêm một phút. 

 

Nhiều chuyện thật, đúng là không nên dây vào chuyện riêng của anh thì hơn, nếu không lại thêm buổi tối không được về nhà. 

 

[...] 

 

Ngồi trong phòng đọc sách, đảo mắt nhìn đồng hồ chỉ mới hơn sáu giờ, giờ này Ôn Tịnh chắc vẫn đang ôn bài. Bất giác anh thở dài, đành phải đọc sách giết thời gian thêm vài phút nữa rồi mới gọi cho cô vậy. 

 

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó lại vang lên giọng nói, “Anh hai, có bận gì không, em vào nhé?” 

 

“Không bận, vào đi.” 

 

Xuất hiện đằng sau cánh cửa là Nhậm Luân, cậu đi vào như đứa trẻ ngồi ngay lên giường anh luôn. 

 

Nhậm Lăng không nhìn cậu, mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào trang sách mà buông lời, “Em có thể dùng dáng vẻ lạnh lùng như khi học luật để nói chuyện với anh không?” 

 

“Nhìn anh em lạnh không nổi.” 

 

Nói như vậy là ý gì? 

 

Anh gấp sách bỏ sang một bên ngước lên nhìn cậu, “Có chuyện gì thì nói mau, anh còn phải gọi cho Ôn Tịnh.” 

 

“Vậy anh gọi cho Ôn Tịnh đi, tí em nói sau.” 

 

Nhậm Luân nghe thế đành gác kiếm lùi sang một bên, xem ra cậu vào không đúng lúc rồi, chuyện sắp nói cũng không quan trọng lắm thôi để hai người họ nói chuyện trước vậy. 

 

Cậu cầm lấy cuốn sách lúc nãy đi lại sô pha ngồi, sách về thiên văn học, hai anh em từ nhỏ vốn rất có hứng thú về những cuốn sách thế này. 

 

Nhậm Lăng lấy điện thoại, bàn tay linh hoạt nhấn gọi tên cô ngốc của mình, khoé môi vô thức cong lên. 

 

Nhưng không ai bắt máy cả. 

 

Anh lại nhấn gọi lại lần nữa, lần này thì cô nghe, chỉ có điều hơi lâu chút. 

 

“Nhậm Lăng...” 

 

“Em bận à?” 

 

“Em...” 

 

Ôn Tịnh chưa kịp nói thì đầu dây bên kia lại chen vào một giọng nói, là giọng của đàn ông... “Ai gọi thế em?” 

 

__

Bạn Giường Bất Đắc Dĩ - Chap 45